Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

Nghiệt tử _ 3

3



Ta do dự thật lâu, còn không có đi. —— ánh mắt Mạnh Chiêu Hùng  để cho ta kinh hãi. Trong lúc này tựa hồ chôn dấu một loại ngọn lửa giống như cảm tình, đó là cài...ta không hiểu rõ lắm, theo bản năng ta cảm thấy nhất định cần phải tránh né sự tinh này.


Nhưng mà ta bất an. Về đến nhà, thả túi sách xuống, ta lật bài tập ra làm,nhưng không cách an tâm làm bài được. Trong nội tâm bất ổn, thỉnh thoảng mà vụng trộm nhìn ra bên ngoài lúc này hoàng hôn đã buông xuống,  ta rốt cục không nén được thật có lỗi cùng tò mò, chần chờ đến MacDonald .


Trước MacDonald là mểt tiệm sách nhỏ .Thật xa đã nhìn thấy thân ảnh Mạnh Chiêu Hùng cao lớn, cầm theo túi sách đứng tại đó, hắn mặt lộ vẻ vẻ lo lắng, quay nhìn quanh. Thành thị bắt đầu tiến vào đêm tối. Đèn neon đã hạ, thân hình Mạnh Chiêu Hùng lẫm lẫm vẫn còn đứng thẳng tắp. Lòng tôi đột nhiên đau nhức.




Bắt đầu chờ đợi, chờ đợi người. Chờ đợi không cách nào không nuôi nấng hi vọng, ta quá minh bạch cái loại cảm giác vô vọng này.
Ta muốn cất bước đi đến chỗ hắn. Đột nhiên một cánh tay duỗi ra đem ta kéo lại.



Quay mặt lại, người ta thấy là người mà không sao được. Đó là khuôn mặt anh tuấn cùng tháo vát , ta biết rõ, bởi vì nữ sinh lớp ta đều nói như vậy.
Nhưng cái khuôn mặt  này  bây giờ là phẫn nộ cùng miệt thị .


"Lưu, Lưu, Lưu Vệ..."


Quá mức kinh ngạc, ta cơ hồ đã thành cà lăm. —— đã quên nói rõ một câu, tên lớn nhất lớp (lớp trưởng) ta tên gọi Lưu vệ. Lướt qua Lưu Vệ, sau lưng hắn, là mặt không biểu tình uỷ viên học tập Townsend. (ai giúp ta dịch cái tên này với ;A; )

"Ngươi ở nơi này làm gì?"


"Ta..."


"Cùng Mạnh Chiêu Hùng hẹn hò?"


"Không, không phải!"


Từ ngữ đó có thể dùng cho hai người nam nhân sao ? Ta mặt đỏ lên, rồi lại sợ khí thế của hai người, không tự chủ được mà lui về sau một bước.
Động tác này tựa hồ chọc giận Townsend. Hắn dáng người cao cao nghiêng tới, một phát bắt được cánh tay của ta. ——


 "Đau quá!"


Ta vừa kêu ra tiếng, hắn hung hăng mà cho ta một cái tát!
Ta bị hắn ban cho một cái tát trời giáng ta hướng về sau ngã xuống, vốn tưởng rằng  sẽ té vào mặt đất xi-măng cứng rắn . Nhưng lại rơi vào một cái trong lòng ngực một người.  Mắt ta thấm một tầng hơi nước, ta cơ hồ ngẩng mặt, trông thấy Lưu vệ khuôn mặt lãnh khốc.



"Ngươi thật là một cái đồ đê tiện."



Hắn thì thào nói, sau đó dùng khí thế sét đánh không kịp kéo ta ra, lại còn hướng má trái hung hăng bổ sung thêm một cái tát.


Hắn dùng lực đạo quyết không kém hơn Townsend, trong miệng ta một hồi nóng rực cùng tanh hôi, đại khái là ta chảy máu rồi. Hai bên má của ta nóng rát mà đau đến phảng phất muốn thiêu cháy. Nước mắt thoáng cái liền từ trong hóc mắt  xông ra.



Là do thân thể đặc thù này sao? Ta vẫn cảm thấy tuyến lệ của ta  so với nam sinh bình thường  phát triển hơn. Kỳ thật giờ phút này ta chỉ có kinh hoảng sợ hãi cùng khủng bố, nhưng ta cũng không nghĩ sẽ rơi lệ .



Chứng kiến ta rơi lệ, Lưu Vệ thần sắc tựa hồ lỏng hơn nhiều. Nhưng mà Townsend vẫn còn lạnh lùng mà xụ mặt. Tay của hắn như trước một mực mà cầm lấy tay ta.


"Làm sao vậy? Ngươi khi dễ ta a?"



Khách hàng trong tiệm sách tựa hồ bắt đầu xúm lại , sau đó ta nghe thấy một thanh âm già nua đang nói.
"Không có việc gì, đây là  đệ đệ của chúng ta. Hắn quá nghịch ngợm, còn trốn học. Hôm nay chúng ta may mắn tìm được hắn ở chỗ này, nhất thời sinh khí. Bất quá, cho nên —— "
Là Townsend thanh âm. Quả nhiên không hổ là phần tử tinh anh , trình nói dối thật tài như cái đài phát radio, trôi chảy tự nhiên còn đặc biệt tin người.



"Ah ah —— thì ra là thế. Là đệ đệ không nghe lời ah? Nhưng mà cũng phải chú ý phương pháp  giáo dục —— "

Ta nuốn cãi lại, nhưng bị Lưu vệ nhanh chóng bịt miệng . Đau nhức —— miệng của ta đại khái đều sưng lên.



"Các ngươi đến cùng muốn làm gì?"



Ta một mực không biết Townsend  có xe riêng. Bị hắn và Lưu vệ không khỏi phân trần mà bức hiếp lấy đẩy lên ô tô, ta vừa đau lại sợ, muốn kêu to cứu mạng, lại bị Lưu vệ một thanh chặng ở cổ. Hắn không có lưu tình trong mắt, trên tay lực từng chút tăng mạnh.


 Thẳng đến ta nghĩ nhất định sẽ bị bóp chết, hắn mới chậm rãi buông tay. —— Townsend trách cứ nói:



 "Như vậy dùng sức! Bóp chết hắn thì làm sao?"



Lưu vệ lại lạnh lùng mà liếc ta một cái, vẫn còn ánh mắt miệt thị cùng lạnh lùng, phảng phất như đang nhìn một sâu róm. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:



 "Ngươi! Chuyên môn câu dẫn nam nhân đồ đê tiện!"



Sau đó lại một lần nữa cho ta một cái tát. Ta vuốt cổ còn không kịp thở dốc, vừa rồi bị Lưu Vệ hung hăng bóp cổ đến mắt trắng tròng, trong nháy mắt đó ta đã nhìn thấy bóng dáng tử thần. —— mà không lưu tình chút nào cho ta thêm một chưởng, đánh. Ta cuối cùng ở trước mắt tối sầm.
Ta nhất thời chìm vào mắt hoa nhưng trước đó một giây, tựa hồ ở ngoài của sổ xe ta nhìn thấy Mạnh Chiêu Hùng. Hắn kinh ngạc mà nới rộng tròng mắt, chằm chằm vào ta.
 Ta nghe không được thanh âm của hắn, chỉ là căn cứ vào miệng của hắn mà nhìn  ra hắn kêu to.


"——A!"



Sau đó ta đã bất tỉnh rồi. Ta tỉnh lại là lúc ta đã nằm ở trong nhà Lưu Vệ. Tại phòng ngủ của hắn,tại trên giường của hắn. Hắn và uỷ viên học tập Townsend đã an vị đầu giường, dùng một loại biểu lộ kỳ quái xem ta.



"Thì ra là thế." Townsend nói.


Lưu vệ cũng nói."Thì ra là thế."



Nét mặt của bọn hắn thật kỳ quái , cơ hồ muốn bật cười . Ta lại nới rộng mắt ra , cảm nhận được trái tim đông lại sợ hãi. Ta không mảnh vải che thân. Tại trước mặt bọn họ là lồng ngực phẳng , vòng eo mảnh khảnh , cùng hai chân bị đẩy ngang ra , giữa hai chân địa phận đáng xấu hổ bị phơi bày, toàn thân loã lồ trước mắt bọn hắn. Không hề che lấp.
Phảng phất như bị ai hung hăng mà gõ đầu  một phát, ta cảm thấy được sự khó thở. Ta ngây ngốc nhìn Lưu vệ cùng Townsend, suốt khoảng chừng ba phút  . Sau đó ta mới thét chói tai vang lên cơ hồ điên cuồng.  Ta  hướng bên giường bò đi, đi lấy y phục của ta!



Nhưng là mắt cá chân bị nắm chặt. Hào bất dung tình địa, phảng phất bị người dưới thân kéo lại. Ta dùng lực tay chống đỡ kháng cự, bắt lấy giường chiếu không buông. Là Lưu vệ. Hắn cười bắt lấy cánh tay của ta.



"Khó trách trước kia đã cảm thấy kỳ quái. Ngươi rõ ràng là nam , mà tổng có một loại cảm giác làm người ta khó tả.
Nguyên lai là như vậy a. Thật thú vị."



"Không muốn! Không muốn! Không! Van cầu các ngươi! Không muốn!"


Ta cầu khẩn tự hồ chỉ càng thêm vô dụng. Townsend đem tay của hắn rời khỏi giữa hai chân của ta. Hắn bắt đầu ở một bên nhanh chóng cởi quần áo. Cái kia nhanh chóng bành trướng phơi bày, bộ vị dưới lớp quần bò đều rất rõ ràng.


"Không muốn a... Van cầu các ngươi..."



Ta đã biết bọn hắn muốn làm gì, nhưng mà không thể như vậy a, thân thể của ta là không trọn vẹn , nhưng mà ta là nam không phải nữ a! ——


Bị Lưu vệ cường ngạnh mà kéo ra hai chân lúc ta cơ hồ gọi đến thất thanh, thì đã bại! Townsend,  hắn ngồi trên người ta rồi nhét thứ đó vào miệng ta.
khoang miệng bị thương bỗng bị chặn lại, khiến cho một hồi kịch liệt đau nhức. Nhưng khi nhìn đến hung khí giữa hai chân Townsend  đứng sừng sững nóng rực  ta sợ tới mức đau nhức liền quên hết.


"——!"


Ta dốc sức liều mạng giãy dụa, có thể là bọn hắn không cần tốn nhiều sức mà đè ta xuống, sau đó Lưu vệ đem ta ôm đến trên người của hắn.


"Eo của ngươi hảo mảnh, bảo bối."


Hắn nói chuyện ngữ khí là dâm mỹ cùng ngả ngớn , ta chỉ có thể run rẩy, ta không tin được đây là con người bình thường  nghiêm túc mà cực đoan chán ghét ta nhất lớp.
Hắn bắt lấy hai chân của ta, bắt buộc ta phải đem tư vị giữa hai chân làm cho người cảm thấy thẹn hoàn toàn rộng mở trước mắt Townsend.


Ta cảm thấy thẹn cùng tuyệt vọng, dốc sức liều mạng lắc đầu, thân thể tốc tốc phát run, toàn thân đều nổi lên da gà. Nhưng mà cái này tựa hồ hoàn toàn không cách nào ngăn cản bọn hắn muốn xâm phạm ta. Townsend lấy tay mở rộng  cánh hoa giữa hai chân ta, hắn gảy nhẹ cái thanh bạc sắc, mạc nhược yếu kém kia .



 Bởi vì ta chán ghét nó thân thể quái ác của ta, bình thường ta đều chưa bao giờ nguyện nhìn kỹ, hôm nay lại bị như thế, bị hai người học cùng lớp . Trước mặt tinh tế giám định còn thưởng thức, cảm thấy thẹn trùng kích thích trái tim ta đã bắt đầu ngược dòng. Ta dốc sức liều mạng vặn vẹo thân thể tỏ vẻ của ta mãnh liệt kháng cự.

Nhưng mà bị Lưu Vệ một mực kiềm chế, trần như nhộng mà còn ngồi ở trên đầu gối của hắn, ta đây quả thực giống như con rối bị thao túng. Tay bị hắn bắt chéo ra sau lưng .
Cảm thấy thẹn mà chán ghét khi ta cảm nhận được cây thịt vừa thô vừa to đỉnh vào bờ mông của ta.

Đồng thời bị Townsend đảo lộng lấy bí địa giữa hai chân, cảm giác này giống như bị, người khác đụng đến miệng vết thương khiến cho ta toàn thân run rẩy.

Sau đó Townsend đem tính khí của ta ngậm vào trong miệng của hắn. Rồi hắn dùng bờ môi ướt át mút lấy cành hoa sắc vi nhấm nháp, cảm thấy thẹn cùng phần eo run lên, ta cơ hồ muốn bất tỉnh. Lưu Vệ phía sau ôm chặt ta, giống như dã thú gặm cắn bờ vai của ta.


Ta chỉ có thể chán ghét dốc sức liều mạng mà lay động thân thể. Dùng ánh mắt cầu khẩn xem bọn hắn, hi vọng bọn họ có thể buông tha ta.



Ta dần dần mà cảm nhận phần eo có một loại cảm giác chạy lên não, đồng thời bị Lưu Vệ thô lỗ vuốt ve toàn thân, một loại cảm giác khát khô khiến cho ta nhẫn không được trong cổ họng phát ra run rẩy rên rỉ.



Không muốn —— nếu cứ như vậy —— ta thật là chán ghét rất chán ghét!



Ta bắt đầu khóc nức nở . Bị Townsend tùy ý lè lưỡi liếm cắn nơi căng  mọng giữa hai chân . Trong nội tâm của ta cuồng loạn như chạy, tinh thần cơ hồ muốn  sụp đổ. —— không muốn không muốn! Tứ chi không cách nào động đậy, ta nước mắt giàn giụa Ba ba, mẹ, cứu cứu ta a —— sau đó Townsend bỗng dưng đứng dậy.



Mắt hắn tràn ngập tình dục, làm cho ta hiểu được cái gì mà kinh hoàng muốn lui về phía sau, nhưng là ta không có đường lui, chỉ có thể một mực bị áp vào lòng Lưu Vệ ôm ấp .

"A, lần đầu tiên lúc  ta nhìn thấy ngươi ta đã thích ngươi rồi. Ta vẫn muốn như vậy muốn ngươi!"


Townsend nói xong, cậy miệng ta ra bên trong thương cảm, tại ta tê liệt trên môi hôn xuống.


"Đừng sợ, sẽ rất thoải mái . A, ta hoan hỉ ngươi."


"Không muốn —— "


 Ta thét lên tại lúc Townsend tiến vào trong cơ thể của ta. Hắn cường ngạnh lửa nóng, cây thịt hung hăng xâm nhập cơ thể của ta, để cho ta sản sinh ra một loại ảo giác như bị người đem que than hồng tươi mà cắm vào miệng vết thương nhỏ hẹo . —— ta đau đến không thể lên tiếng, chỉ có thể vô lực mà lắc đầu, nước mắt lã chã mà hướng nhìn hắn. Hạ lưu!


"A, ngươi hảo... Ngươi bên trong thật chặt."



Townsend nói xong, ngay sau đó tại trong cơ thể ta bắt đầu dùng sức kéo ra đưa vào. Hắn mỗi một lần tiến vào, cũng làm cho ta đau đến không cách nào thành tiếng, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào.


 Cái này không phải lỗi của ta, vì sao ta muốn thừa nhận vận mệnh như vậy. Ta kêu khóc lấy, chỉ có thể dốc sức liều mạng co rút lại thân thể, để trốn tránh bị Townsend sâu xỏ xuyên qua đau đớn. Nhưng mà đằng sau ta Lưu Vệ cường ngạnh mà nâng cái mông của ta, để cho ta có thể mở rộng hai chân nghênh đón Townsend tiến vào.


 Mỗi lần Townsend nhẹ nhàng rút ra.... , thì có chất lỏng nóng bỏng trên đùi của ta. Địa phương nơi mà hắn và ta kết hợp cho ta tê liệt kịch liệt cùng đau nhức, ta không muốn tiếp tục  cảm giác này.



Ta vô lực toàn bộ cơ thể dựa vào trên lồng ngực Lưu Vệ, ngoại trừ đau đến mắt hoa nhưng ta vẫn còn ý thức, vẫn có thể nghe được rõ ràng phía sau cổ Lưu Vệ càng ngày càng ồ ồ hô hấp, cũng có thể cảm nhận được đồ vật càng ngày càng cứng rắn của hắn đỉnh vào bờ mông của ta chỗ chạm vào nóng rực.

Ngón tay của hắn lục lọi bờ mông ta, ta còn không rõ hắn muốn làm gì. Hắn dùng ngón tay thấm ướt nước bọt, bắt đầu mở ra mệt huyệt trên mông ta.



"Không —— không —— không muốn..."



Ta suy yếu mà thở dốc, đã biết rõ hắn muốn làm gì. Nhưng mà hắn một mực kiềm chế cánh tay của ta, bắt đầu lấy ngón tay cưỡng hiếp éo vào  trong huyệt mật thật sâu tiến vào lại rút ra.....Sau đó cây thịt nóng rực cực lớn đứng vững tại cửa huyệt,  lúc ta chỉ kịp thời phát ra khủng bố tiếng kêu thảm thiết. Hắn đã lấy thế sét đánh lôi đình cưỡng ép đi vào.



Phía trước dũng đạo hẹp hòi  ở bên trong bị bắt buộc ngậm lấy côn thịt cực đại Townsend đã là cực hạn rồi. Tại lúc  Townsend kéo ra đưa vào trong, ta đã cơ hồ cảm giác được ổ bụng đều đã bị gậy thịt của hắn chạm đến rồi. Huống chi Lưu Vệ lại còn cường thịnh mà cắm côn thịt vào ta,  khi hắn một tấc một tất mà xâm nhập nật huyệt ta, bụng nhanh bị nứt vỡ thống khổ cùng sợ hãi sử khiến cho ta khí lực cả người đã toàn bộ bị rút đi.  Ta vừa đau lại sợ hãi mà liên tục phát ra âm thanh bén nhọn kêu thảm thiết cùng cầu khẩn.



"Lưu Vệ, Lưu Vệ... Van cầu ngươi... Tha ta, tha ta — "



Khóc không thành tiếng mà cầu khẩn, nhưng mà hắn lại cũng không buông tha ta. Bắt lấy eo của ta, hắn và Townsend bắt đầu ăn ý trước sau kéo ra đưa vào.
Bị hai thanh côn thịt nhiều lần mà đâm vào trong cơ thể nhỏ hẹp, chỉ cách tầng một vách tràng hơi mỏng  , ta chỉ có một cảm giác nóng rực mà tê liệt nơi hạ thân. Đau đớn đã triệt để thoát ly thân thể của ta và mở tới chân điểm không có tri giác.



Đến làn da trên đùi ngẫu nhiên run rẩy, đó là bởi vì ta bị bọn hắn xâm phạm không ngừng chất  trắng đục lỏng đã rơi vào trên đùi.
Cứu cứu ta. Ai tới cứu cứu ta... . Tại đây về sau bị bọn hắn nhiều lần xâm phạm bên trong ta, ta chỉ có thể ngốc trệ mà chết lặng thừa nhận, không cách nào cảm giác khoái cảm hoặc là thống khổ, chỉ có thể thỉnh thoảng lại khẽ run rẩy, đó là tinh dịch bọn hắn nóng rực một lần lại một lần mà bắn ra vào sâu trong thân thể ta.
... ...


Ta nằm suốt ba ngày chưa thức dậy. Ta không biết bọn hắn tiễn ta về nhà bằng cách nào. Ở bên trong trong ba ngày ba ba mẹ cũng không có cho ta mời Bác Sĩ, mà là thả một đống lớn dược trên đầu giường của ta .
Ba ngày sau ta đi học. Mè nheo mà đi đến cửa phòng học, ta không có dũng khí đẩy cửa. Mặc dù biết Lưu Vệ cùng Townsend sẽ không ác và ngu muội đến mức thay nhau đi tiết lộ thân thể bí mật của ta.


Nhưng mà, ta không cách nào ức chế trong nội tâm cảm giác tuyệt vọng.
Không có khác thường chỉ là Lưu Vệ cùng Townsend thái độ bắt đầu trái ngược trước kia  rất tốt với ta làm đến cho ta không biết làm sao.


 Ta không cách nào quên ngày đó bị bọn hắn tàn khốc chà đạp đau đớn cùng khuất nhục. Nhưng mà ta lúc đó không có dũng khí đi cùng bọn họ đối kháng. Thân thể  bí mật sử của ta khiến ta tự ti vài chục năm , mặt đối mặt với bất kỳ người nào , ta đều không thể thẳng cột sống. Huống chi tại đây là hai kẻ đã biết rõ ràng thân thể không trọn vẹn của ta.  Nam nhân trước mặt, từ lúc mới bắt đầu ta  đã không hề có phần thắng.



Ta chỉ có thể nghĩ hết mọi biện pháp bảo vệ mình, tận lực không cùng bọn họ một mình ở chung. —— mấy ngày nữa là nghỉ hè, chỉ cần sống qua vài ngày nữa là ta có thể buông lỏng.



Trước khi chuông tan học vang lên, ta liền thu dọn túi sách thật mau, tiếng chuông vừa reo ta liền lập tức cầm theo túi sách trốn giống như chuồn ra phòng học. Ta cũng sẽ tìm nhiều địa phương khác trong trường để toản chui vào, tránh cho Lưu Vệ và Townsend cơ hội tiếp xúc.



Về sau, ta mới phát hiện nguyên lai kỳ lạ rất nhiều bạn học đều đối với ta rất thân thiết. Bọn hắn vốn là tò mò hỏi:


"Tiểu A, ngươi trước kia đều không thân với chúng ta, vì cái gì hiện tại mà bắt đầu đột nhiên lại hợp nữa nha?"


 Sau đó sẽ tùy tiện mà đập bờ vai của ta


"A, đi.Đi một chút, đi chơi bóng rổ!"


Ông trời, ta ngay cả dẫn bóng đều vận bất lợi thì nói gì đến chơi!  Bạn học đánh một tiếng mời ta. —— mặc dù  thật xa ta đã nhìn thấy Lưu Vệ cơ hồ muốn phun ra ánh mắt lửa .



Bởi vì đã gần cuối kỳ thi, Lưu Vệ cùng Townsend  không dám đụng chạm thân thể ta. Dù sao bọn họ cũng là đám phần tử tinh anh nếu như cuộc thi bại vậy hình tượng bọn họ trong mắt lão sư liền đem rớt xuống ngàn trượng.
Thuận lợi mà được nghỉ hè—— cần bổ sung một điểm chính là, Mạnh Chiêu Hùng không thấy. Ta ở nhà nghỉ ngơi ba ngày sau đó lại đến khóa học thêm, vẫn không nhìn thấy hắn.


Qua vài ngày ta mới trong lúc vô tình nghe thấy có người nói hắn đã chuyển trường rồi.


Ta giật mình, nghi hoặc, hơn nữa là thất lạc. —— hắn dù sao cũng là một người bạn của ta. Tuy nhiên ta cảm thấy được hắn cũng là nguy hiểm .


Sau đó ta được nghỉ hè.


Ta ở lại nhà, chân không bước ra khỏi nhà. Cho dù như vậy có thể thanh tịnh. —— nhưng là ... Một cái quái quỷ hiện tượng—— Mùa hè cho dù vừa đến  ta ăn không thể gọi là ăn quá nhiều nhưng bụng của ta không biết vì cái gì một ngày một ngày phồng lên.

Ngay từ đầu cha mẹ tưởng rằng ta bỏ ăn, mở cho ta rất nhiều thực đơn dược, trở về sau đều không có thấy hiệu quả, bụng ngược lại bành trướng được càng ngày càng tệ hại.


Hoàn chương 3

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét