Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Nghiệt từ _ 1



Đôi lời của tác giả:
Thứ nhất, ở bộ "Dựng phụ" tiêu đề ta đã đề cập qua rồi, đây là song tính văn vì thế ai không muốn bị đầu độc trước hết mời đi ra ^_^

Thứ hai, đây là một phần truyện mang tính chất nghi ngờ văn, tình tiết bắt buộc, vì vậy trước hết ta dùng A quân thay cho danh tự nhân vật chính, mọi người thông cảm. Đừng hiểu lầm cho ta làm biếng đặt danh tự.

Thứ ba, về mục "Nghiệt tử" hàm nghĩa, chắc mọi người đã đoán ra ^_^. nhắc nhở một chút "Nghiệt tử" không phải chỉ A quân ah..


Vào truyện 

1.


Ta gọi ——là A.
Tại ta từ nhỏ đến lớn CMND, thẻ học sinh, cùng tất cả đủ loại căn cứ chính xác  của ta giới tính ở bên trong đều điền  là: — nam.



Đúng vậy, ta là nam sinh —— nhưng ta từ nhỏ biết rõ thân thể của mình cùng với những nam hài tử khác không giống!


Mỗi khi ta một mình một người trong nhà trong phòng ngủ, ta lột sạch quần áo đối diện tấm gương, ánh sáng trong gương sẽ chiếu ra một khỏa thân trắng nõn.
Từ phía trên cẩn thận nhìn xuống, khuôn mặt, cốt bả vai, bằng phẳng lồng ngực, hai chân thon dài, xác thực là nam sinh…


Có thể là, giữa hai chân, nam tính biểu tượng nhỏ đến đủ để cho ta tự ti , cùng nếp gấp da thịt kia bao trùm lấy nam tính biểu tượng … Đáng ghê tởm.


Cây tường vi hoa sắc, từ ngày ta có ý thức về nó ta tựu căm hận, bởi vì ta biết rõ trên đời này không có một người nam nhân nào có hoa huyệt ẩn bên dưới.


Cáng hoa nơi bí mật đó làm cho ta có cảm giác giống như nó muốn ăn lấy nam tính biểu tượng của ta!


Đúng vậy —— ta là song tính nhân , không hoàn toàn là nam nhân… Nhưng mà ta là nam nhân…


Trên đời này người biết rõ bí mật thân thể của ta đại khái cũng chỉ có ta cùng ba ba mẹ a. Còn có người ăn đó đỡ đẻ cho mẹ nữa.


Bác Sĩ —— nhưng mà cái lão Bác Sĩ tóc trắng kia hoàn toàn  đã qua đời tại năm ta mười bốn tuổi .

Ta vẫn cho rằng bản tính ta là một người thiện lương —— nhưng mà khi chợt nghe cái lão Bác Sĩ kia chết , ta lại có thở phào nhẹ nhõm .


Cảm giác —— người ngoài  biết bí mật  thân thể của ta rốt cục không còn tồn trên trần thế rồi! Mà ba ba mẹ, kỳ thật căn bản cũng không thích.
Ba ba mụ mụ rất yêu thương ta ít nhất ta có thể tin tưởng bọn họ là tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật nhi tử .



Tuy ta có thân thể nam tính không trọn vẹn , nhưng mà theo bề ngoài nhìn vào ta xác thực là ra dáng nam tử, cho dù môi có hồng, răng có trắng.


Cho nên ta cố gắng mà rèn luyện thân thể, thậm chí vụng trộm mà sử dụng thuốc làm tăng hormone, —— nhưng những này biện pháp này cũng không là gì.


Ta cũng đến trường, nhưng chưa bao giờ dám ở ký túc xá. Ta trong trường càng không hòa đồng, vì vậy thân thể này ta rất tự ti.


Trước mặt các nữ sinh ta cảm thấy thiếu đi tự tin nam nhân ,trước mặt các nam sinh  ta càng cảm thấy cục xúc bất an.
Đúng vậy, bọn họ đều là giới tính rõng ràng, nam đúng là nam , nữ đúng là nữ.



Nhưng mà ta không có. Vô luận theo bề ngoài hoặc là theo trên tâm lý  ta thực là là nam nhân, nhưng mà ta lại là nam nhân không chân chính. Trên xã hội chúng bảo  ta là người lưỡng tính, y học đặt cho chúng ta một cái tên “Song tính nhân”, cả hai cái tên này ta đều phi thường chán ghét.



Cho nên ở trường học ta chưa bao giờ dám cùng các nam sinh đi WC. Vì tận lực giảm bớt việc đi WC mà ta hầu như không uống nước.


 Cho nên ta thường xuyên cảm thấy khát khô,  vô ý thức mà liếm liếm bờ môi. Kết quả nam sinh ngồi cùng bàn nói


 “Môi của ngươi thật là đỏ.”


"Cái gì?” (đây là suy nghĩ trong đầu của bạn A)


Ta lại càng hoảng sợ. —— bình thường ta đều chưa bao giờ chủ động tìm người nói chuyện , ta chán ghét người khác tới gần ta. Vì vậy ta luôn lẻ loi trơ trọi một mình. Chủ nhiệm lớp lão sư còn nghĩ còn ta bị trầm cảm nên gọi điện thoại đến nhà của ta đi đề nghị ba ba và mẹ. Mẹ mang ta đi kiểm tra sức khõe, còn đặc biệt giới thiệu hai nhà nổi danh tâm lý học.



Tóm lại ta không bao giờ nói chuyện, kể cả kể ngồi cùng bàn.  Nhưng mà không biết vì cái gì mà người ngồi cùng bàn  tựa hồ một mực phi thường muốn cùng ta nói chuyện. —— hắn…


Ân… Mặc dù mới cách một năm, có thể là  ta đã không còn nhớ rõ bộ dáng hắn như thế nào, vì lúc nào ta cũng cúi đầu, không bao giờ nhìn hắn.



Chỉ nhớ hắn có thân thể rất tuyệt, tựa hồ vẫn còn là thành viên trong đội đội bóng rỗ trường.  Ta không biết hắn thấy thế về ta, chỉ mơ hồ cảm thấy có rất nhiều lần hắn đều rất muốn nói chuyện với ta, khóe mắt một mực nghiêng mắt nhìn lấy ta, nhưng mà mỗi lần như thế ta đều cố ý mà giả bộ như không phát hiện, đem ánh mắt cố gắng mà vùi vào sách vở cùng bài tập trên bàn. Sau một hồi không thấy ta trả lời, nam sinh kia mới ngượng ngùng cúi mặt xuống vùi vào sách vở.



Rốt cục có một lần, —— cấp hai mùa hè có khóa học bổ túc.  Thời tiết thật sự là  nóng đến muốn bất tỉnh, cho nên chúng ta mỗi người đều tự chuẩn bị chén nước. Ta cẩn thận từng li từng tí mà đem chén trà đặt ở trên bàn sách, bàn học quá nhỏ, mà sách của ta lại quá nhiều, ta đem chén trà đặt ở trên góc bàn học  . Sau đó mà bắt đầu làm bài tập. Làm một hồi gặp được nan đề, ta giải cả buổi cũng giải không được, trong nội tâm bực bội, khẽ vươn tay cánh tay ——


“Ba~!”


Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, sau đó  nam sinh ở phía trước ta nhảy dựng từ trên ghế bắn ra ——chén trà của ta đựng đầy nước nóng.
Nước trà rơi vào trên lưng hắn sau đó chén thì vụn trên mặt đất.


Nam sinh kia là nam sinh đẹp trai nhất lớp học , cho dù một kẻ thụ động như ta, cũng biết rất nhiều nữ sinh trộm nghị luận về hắn. —— không phải ta muốn nghe lén, là những cái .... nữ sinh nói.....Quá lớn tiếng rồi!


 Hơn nữa hắn còn là uỷ viên học tập của chúng ta , thời phổ thông đã có tiếng,  lại kiêm trưởng trạm radio tại trường học.
Nhà hắn cũng phi thường giàu có —— cho nên hắn bình thường là phi thường ngạo khí , có đám đàn em bảo gì là nghe theo.… Các nữ sinh tựa hồ không thích như vậy, các nàng thường xuyên rất lớn tiếng nói



“Oa! Hắn thật sự, thật sự.... Ối cool vãi hàng!”
(nguyên văn) :v



Mặc kệ hắn là đại ca hay cái gì, loại ưu tú nam sinh này ta bình thường đều tránh sợ không kịp  —— nhưng mà cấp hai sắp xếp chỗ ngồi , hắn hết lần tới lần khác  đều ngồi ở trước mặt của ta. Ah… Xui xẻo… Hơn nữa có một hiện tượng  rất  kỳ quái…



Chỗ ngồi của ta chung quanh tựa hồ cũng là có thể nói đều là nam sinh tinh anh —— lúc đầu ta còn không biết, về sau phát hiện các nữ sinh luôn chú ý ta mới chậm rãi hiểu được…



Tóm lại ta bây giờ là chọc nhầm người rồi
. ta sợ ngây người. Ta biết rõ uỷ viên học tập này  bình thường tính cách thật là táo bạo!
 Thường xuyên hắn không làm được bài tập phẫn nộ mà chửi bậy, trước còn là  bởi vì sự kiện  “Tình nhân trong mộng”  cùng  lớp quen với nam sinh khác.
Chuyện quan trọng bây giờ là.....



Ta cứng họng mà nhìn xem đuôi lông mày nhún lại vào nhau của học tập uỷ viên, không tự chủ được mà rụt rụt thân thể. Hắn sắc mặt kỳ quái, thẳng tấp chằm chằm nhìn vào ta, sâu trong con ngươi đen lấy,  ta thấy có lắng đọng mưa gió —— theo bản năng ta cảm thấy hắn tựa hồ muốn đánh ta!



 Lúc có lực bàn tay ôn hòa tới cầm tay của ta, ta hoảng sợ mà nhìn lại, là bạn ngồi cùng bàn. Không biết vì cái gì thần sắc của hắn phi thường ôn nhu, nói với ta:



“Tiểu A, đừng sợ… Hắn không dám làm gì ngươi đâu! Có ta đây!”



Ta làm sao nghe được có chút không đúng. Loại lời thoại này là dùng cho nữ hài tử a? Người ngồi cùng bàn của ta thuộc đội thể dục của trường .



Nếu bàn về đánh nhau chỉ sợ  uỷ viên học tập còn chưa hẳn là đối thủ. Cho nên ta cũng vậy hơi chút an tâm mà thở dài một hơi. Muốn rút tay lại nhưng mà hắn nắm  thật chặt, ta dùng sức ngược lại hắn nắm  tay của ta càng chặt!
Ta không có cách nào, đành phải mặc hắn nắm tay, ta rụi rè  nhìn uỷ viên học tập . Bất kể thế nào, làm người ta bị  phỏng  là ta không đúng,  ta nhẹ giọng hòa khiếp sợ mà hướng uỷ viên học tập  nói: 


“Thực xin lỗi! Ta… Ta không phải cố ý!”


“Đối với cái loại người này ! Không cần nói xin lỗi!” 


Người ngồi cùng bàn lại nghiêm khắc mà nói với ta, sau đó quay đầu đi khiêu khích ánh nhìn uỷ viên học tập .
Ủy viên học tập  cái gì cũng không nói, chỉ là yên lặng nhìn thấy chúng ta nắm tay, trong ánh mắt thâm trầm từng điểm từng điểm gắn kết thành nộ khí. Ta không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, tóm lại ta cảm thấy được hắn toàn thân tựa hồ đang bóc cháy.



Mà tên ngồi cùng bàn ta biểu hiện cũng không thua gì. Hắn lạnh lùng mà chằm chằm vào uỷ viên học tập, ánh mắt lợi hại ở bên trong cũng mang theo tia lửa giống như bọn họ thật sự muốn đánh nhau.


Ta ngược lại giật mình, ta đứng ở chính giữa hai người bọn họ … Bọn hắn đối mắt nhìn nhau, ngẫu nhiên đều là nhìn ta, không biết vì cái gì, ánh mắt của bọn hắn thật kỳ quái, bị bọn hắn xem xét, ta nơm nớp lo sợ giống như bị đắm chìm trong điện lưới cao thế.


Ta giật mình mà nhìn chung quanh —— tiết này  là khóa tự học , không có lão sư trông coi, cho nên một mực đều có người ở xì xào bàn tán. Nhưng mà không biết từ khi nào thì bắt đầu, tiếng động lớn náo trên lớp học toàn bộ đều tĩnh lặng lại. Tĩng đến một cây châm rơi xuống mặt đất đều có thể nghe được!



Mà tất cả nam sinh nữ sinh, cũng đều nín thở, ánh mắt hướng ta, người ngồi cùng bàn, và uỷ viên học tập.
Cho tới bây giờ ta chỉ muốn trốn tránh hiện tại ta cảm thấy thật sự là bất an cực kỳ, co quắp cả người —— bọn hắn tại sao nhìn ta như vậy? Ta không có làm gì xấu a? Ta chỉ là phá vỡ chén trà lại để cho trà nóng phỏng đến uỷ viên học tập thôi mà ——Lúc này, uỷ viên học tập nói chuyện, thanh âm lạnh lùng :


“Mạnh Chiêu Hùng, ngươi thật sự rất hèn hạ. —— đùa nghịch loại tâm kế này, quá hèn hạ“.


Đúng rồi, Mạnh Chiêu Hùng là danh tự người ngồi cùng bàn. Hắn là uỷ viên thể dục lớp chúng ta cũng là hội trưởng hội học sinh thể dục.


Nhưng mà, —— ta nghe được không hiểu ra sao… Hèn hạ? Ai hèn hạ? Cái gì hèn hạ?


Bọn hắn đến cùng là đang nói cái gì a —— ta nghe không hiểu —— ta hoang mang mà nhìn  Mạnh Chiêu Hùng



Hoàn chương 1

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét